Một buổi sáng sớm, khi sương mù còn vương trên thung lũng trại tù, một người đạp chiếc xe đạp vội vã rời ban chỉ huy trại. Sau xe đèo theo một cái rương bằng gỗ và một túi đeo lưng bộ đội. Một vài anh em nhận ra anh Thà và báo cho anh em. Cả một đội năm mươi người tù vừa mới thức dậy, còn ngái ngủ, chạy ùa ra sân, vẫy tay gọi.
Cuộc sống luôn có những người chạm đến đỉnh cao của thành công. Họ quyết tâm chinh phục giá trị của thành công để tỏa sáng rực rỡ. Song cuộc sống của họ lại là những ngày dài của nỗi buồn, đơn độc và không có tình yêu thương! Rất dễ hiểu, bởi vì họ không
Vậy mà, cũng có những trường hợp xót thương hơn bởi sự đời không may mắn, cuộc đời những người bà đã cực nay lại muôn phần tần tảo hơn để đảm nhiệm luôn phần nuôi dạy cháu. Những đứa trẻ không may, phải mồ côi cha mẹ từ bé như mới đây, một cô gái trẻ
Video clip Câu chuyện cảm động: Trao lại kỷ vật của bệnh nhân mất vì Covid-19, tiếng chuông im mãi từ hôm đó của Tuổi Trẻ Video Online. Xem Câu chuyện cảm động: Trao lại kỷ vật của bệnh nhân mất vì Covid-19, tiếng chuông im mãi từ hôm đó chất lượng cao và nhanh nhất.
Ba về, tôi đứng đó, nước mắt rưng rưng…" Lời nói dối của cha Cha mẹ nó lớn tuổi mới cưới nhau. Hồi đó gia đình nghèo khó. Mẹ mất sớm, cha tần tảo nuôi 3 anh em nó nên người. Nhà gần sông, nhưng cha đau yếu, ít khi có được con cá mà ăn. Bữa nào có cá là thịnh soạn lắm với anh em nó rồi. Mỗi lúc ăn cá, cha thường bảo: "Để tao ăn đầu và xương".
.
Câu chuyện sau khi đăng tải đã khiến nhiều người xúc động, hầu hết những lời chia sẻ của các thành viên đều thể hiện sự thấy xót xa, thương cảm cho số phận của hai con người nghèo đang xem 4 câu chuyện ý nghĩa khiến bạn phải rơi nước mắt Câu chuyện khiến cư dân mạng rơi nước mắtCâu chuyện sau khi đăng tải đã khiến nhiều người xúc động, hầu hết những lời chia sẻ của các thành viên đều thể hiện sự thấy xót xa, thương cảm cho số phận của hai con người nghèo khó.“Mỗi lần giờ ra chơi nó lại ngồi dưới dốc cây gần cổng lớn của trường để nhìn tụi bạn nhà giàu mua những cây kem lạnh. Chỉ nhìn thôi, vì nhà nó nghèo lắm. Ba nó không biết đang ở đâu, mẹ nó đi làm mướn cho người ta để nuôi nó học đã khó khăn, chứ nói gì đến tiền ăn quà vặt của nó.“Ực”, nó cố nén nước bọt trong miệng lại, hai mắt nhắm nghiền, cái đầu nó cúi xuống lắc qua lắc lại thật mạnh nhiều lần cho thoát khỏi cái cảm giác thèm thuồng. Không ai biết cảm giác của nó, chỉ có ông lão ngồi gần đó đã quan sát nó nhiều lần."Cháu ơi", ông thò đôi bàn tay gầy gò đầy nếp nhăn vẫy thằng nhỏ lại. “Chuyện gì vậy, mình có quen ông đâu, chắc bảo mua vé số đây mà, mình có tiền đâu mà mua”, trong đầu nó nghĩ thầm. Nhưng vì tò mò nó vẫn quay đầu cho nè, lấy mà mua kem ăn với bạn. Đôi mắt ông hiền hậu nhìn nó, dúi vào tay nó tờ tiền đồng đã cũ mèm. Nó ngạc nhiên và không dám cầm vì nhớ lời mẹ dặn không được nhận gì của người lạ. Ông lão dúi mạnh vài lần vào túi nó, nó cảm ơn ông và kiên quyết không lấy. Ông hiểu suy nghĩ của nó và ông đã đưa tiền cho anh bán kem. “Giờ thì cháu ăn chứ" - ông mỉm cười rất dịu dàng, nụ cười làm hiện rõ những nếp nhăn trên khuôn mặt heo hắt của đó nó quên mất cả lời mẹ và rụt rè cầm cây kem ăn chậm rãi. Nó ăn chậm như để tận hưởng cảm giác được ăn, được quan tâm khi chờ đợi quá lâu. Từ đó, ông với nó thân nhau, lâu lâu ông lại ghé qua chơi cùng nó và không quên cho nó tờ đồng để mua kem, nhưng tờ bạc ông cho nó đều đã cũ lắm rồi. Chiều nay, trên đường về nhà, nó thấy một đám đông, tò mò nên chạy lại xem. Nó cũng thấy ông, nhưng lần này ông không cười với nó mà nằm trên đường như đang ngủ. Mọi người bàn tán về ông rất nhiều. Ông lão bị xe máy tông phải khi qua đường, và điều đặc biệt giờ nó mới biết Ông là một người ăn xin. Giờ nó cũng đã hiểu vì sao những tờ bạc ông thường cho nó lại cũ kĩ đến như vậy. Nhưng sao hôm nay nó không khóc. Đôi mắt một mí nhỏ bé chỉ ươn ướt nhưng cay xè”. đồng và bức thư cảm động của bé 10 tuổi 1 1 Bức thư được viết nắn nót, với những dòng chia sẻ rất chân thành của cậu bé Anh Lộc đã khiến không ít người lớn phải giật mình vì hành động nhỏ nhưng tấm lòng lớn. Pele - Cậu bé khu ổ chuột đến "báu vật quốc gia" 0 10 Xa hơn vị thế một cầu thủ xuất chúng giúp bóng đá nước nhà làm nên lịch sử, Pele trong lòng dân Brazil còn là biểu tượng văn hóa, gương mặt đại diện cho sự thay đổi của xã hội. Đó là những câu chuyện tình yêu khiến cho không ít độc giả phải rơi lệ vì cảmđộng, và có thêm hy vọng về một tình yêu vĩnh hằng. Đó là những câu chuyện tình yêu khiến cho không ít độc giả phải rơi lệ vì cảmđộng, và có thêm hy vọng về một tình yêu vĩnh “lập mưu” tịch thu điện thoại vì sợ con yêu sớmBi kịch của những người phụ nữ "nghiện sex""Dị nhân" chuyên làm bùa yêu ở vùng Tây BắcSang Thái chuyển giới, về nước... bán dâmChết cười với chuyện ngoại tình ở nông thôn6000 bậc thang tình yêuCâu chuyện nổi tiếng có thật về tình yêu của hai ông bà lão ở Trùng Khánh, TrungQuốc đã khiến không ít người rơi lệ. 50 năm trước, ở thôn Cao Than, huyện Giang Tân Trung Sơn, tỉnh Trùng Khánh,Trung Quốc, chàng trai Lưu Quốc Giang đã đem lòng yêu một góa phụ hơn mình tới10 nhiên, lúc bấy giờ, việc "lái máy bay bà già" được xem là cấm kỵ. Nhiềungười cho rằng anh là người ngu dốt nên mới làm chuyện đại nghịch, xấu mặt ngườithân và xấu mặt cả thôn làng như vậy. Nhưng những cản trở đó đã không thể chialìa được tình cảm lứa đôi. Những nấc thang tình yêu. Để tránh sự kỳ thị của người dân xung quanh, Lưu Quốc Giang đã quyết định đưangười yêu đi sống 1 cuộc sống cô lập giữa núi rừng. Nhưng vì núi cao rừng sâu, nên để đảm bảo cho vợ an toàn khi đi lại, Lưu QuốcGiang đã dành cả đời bận rộn để làm những bậc thang từ ngôi nhà của họ trên ngọnnúi cao xuống. Cho tới khi hoàn thành, cũng là lúc ông qua đời, bậc thang đã dàitới 6000 bậc đá, cheo leo từ độ cao so với mực nước biển tiến xuống chânnúi. Năm 2007 Lưu Quốc Giang qua đời, 5 năm sau, vào ngày 30 tháng 10 vừa qua, bà cụcũng theo chồng sang thế giới bên kia. Câu chuyện tình yêu khép lại nhưng dư vị của nó để lại cho nhân gian không baogiờ tan biến. 16 năm nhặt phế liệu mua piano cho vợTại Trung Quốc, tình yêu của ông Ngô Chánh 69 tuổi và bà Tạ Quế Chi 58 tuổikhiến cho bất cứ ai biết đến cũng phải cảm động. 16 năm trước, trong một lần ốm bệnh hiểm nghèo, bà Tạ Quế Chi vô tình thổ lộ tâmnguyện của đời mình với chồng. Bà muốn có một cây dương cầm để có thể ngày ngàyđàn lên những cung nhạc. Lời nói khi đó của bà như khắc ghi vào tim ông Ngô Chánh và ông quyết tâm thựchiện ước nguyện cùng vợ dù rằng lúc đó, ông cũng không còn trẻ trung, khỏe mạnhlại chẳng được học hành cao siêu. Ông Ngô Chánh đã chọn một cách làm "ngốc nghếch" nhất để thực hiện tâm nguyệncủa vợ đó là nhặt phế liệu kiếm tiền. Do vậy, phải kiên trì suốt 16 năm ông mới hoàn thành được tâm nguyện của ngườimình thương yêu nhất. Ông Ngô Chánh cùng vợ bên chiếc đàn piano được mua bằng tiền nhặt phế liệu suốt 16 năm. Ngày bà Tạ Quế Chi bước lên sân khấu để đàn và hát với cây piano do chính tayông mua tặng bằng tiền nhặt phế liệu, đôi mắt ông Ngô đỏ hoe. Ông cho biết, hiện tại ông chỉ còn một nguyện vọng, ấy là “Hy vọng cô ấy sẽ luônluôn khỏe mạnh vui tươi, theo tiếng đàn piano mà cùng nhau đi đến ngày đầu bạcrăng long”.Đám cưới với chàng trai ung thư giai đoạn cuốiLễ cưới trong bệnh viện của chàng trai 24 tuổi, quốc tịch Pháp có tên WilliamKent và cô gái Emma, 25 tuổi cũng đã khiến cho rất nhiều người xúc động. Xúcđộng hơn cả là bởi vì, khi tổ chức đám cưới, William Kent đang trong cơn hấphối, không còn khả năng nói. Đám cưới được diễn ra tại bệnh viện khi William Kent đang trong cơn hấp hối, không còn khả năng nói vì căn bệnh ung thư. Trong ngày trọng đại, William Kent đã không thể thề nguyện cùng cô dâu - ngườiphụ nữ mà anh đã từng cầu hôn 3 năm trước vào ngày lễ Valentine. Anh chỉ biếtnắm chặt tay cô dâu. Sau đó, phải nhờ cha giúp sức, William Kent mới có thể điềndấu vân tay lên tờ giấy đăng ký kết hôn trước sự chứng kiến của gia đình và 11 ngày sau khi tổ chức đám cưới, William qua đời. Ngay sau đó, câu chuyện tình cảm động trên đã được đăng tải lên khắp các trangbáo mạng, và đã có rất nhiều độc giả bày tỏ nỗi tiếc thương cho số phận củaWilliam Kent, cũng như sự sự ngưỡng mộ cho tình yêu son sắt của cặp đôi cưới với người đã chếtMột ngày trước khi đám cưới diễn ra, cô dâu Sarinya Kamsock đã gặp tai nạn giaothông nghiêm trọng khiến cô mất đi mạng sống của rể Deffy tuy rất đau khổ, nhưng anh cũng không muốn để cho bạn gái mình rađi mà chưa thực hiện được ước muốn lớn nhất của cuộc đời cô. Do vậy, anh quyếtđịnh vẫn sẽ làm đám cưới với thi hài người bạn gái của thêm Tìm Và Kiểm Soát Hoạt Động Tìm Kiếm, Kiểm Soát Hoạt Động Đám cưới vẫn được diễn ra khi cô dâu đã mất đi mạng sống của mình Trong lễ cưới, Deffy đã bày tỏ tình yêu sâu sắc mà anh dành cho cô. Anh đã hônlên trán thi thể người bạn gái và đeo vào tay cô chiếc nhẫn cưới đãchuẩn bị từ trước với hy vọng linh hồn của cô sẽ cảm thấy bình biết, Deffy và Sarinya đã yêu nhau suốt 10 năm trước khi cả 2 quyết định tổchức đám cưới. Họ đã từng lên kế hoạch cho lễ cưới nhiều lần nhưng vì nhiều lýdo nên chưa thể tổ chức được, cho đến khi tai họa diễn Minh tổng hợp
TRUYỆN RƠI NƯỚC MẮT Truyện Ngắn, Điều Ý Nghĩa, Lòng Yêu Thương, Thơ Ý Nghĩa, Truyện Cảm Động Về Cha, Truyện Cảm Động Về Mẹ, Truyện Rơi Nước Mắt, Truyện Tình Yêu, Truyện Ý Nghĩa, Vẫn Mãi Chờ Nhau....Bạn đang xem Chuyện cảm động Truyện ngắn cảm động– Hai bao tải của người mẹ khiến cả trại giam bật khócMẹ mới hơn 50 tuổi mà tóc đã bạc trắng đầu, lưng mẹ còng như con tép nhỏ, người mẹ gầy gò quá, bộ quần áo mẹ mặc đã sờn rách. Mẹ đi chân trần hằn cáu bẩn và loang lổ vết máu. Bên cạnh mẹ là hai chiếc bao tải Cương phạm tội cướp giật, bị ngồi tù đã một năm. Từ ngày bị vào tù, Lưu Cương chưa có ai đến những phạm nhân khác thỉnh thoảng lại có người tới thăm nom, còn được người nhà mang đến bao nhiêu đồ ăn ngon, Lưu Cương nhìn thấy mà thèm, liền viết thư cho mẹ để mẹ đến thăm, nhưng không phải vì thèm những đồ ăn ấy mà vì Lưu Cương rất nhớ bố khi gửi biết bao nhiêu cánh thư nhưng không có bất cứ hồi âm nào, Lưu Cương hiểu, bố mẹ đã bỏ rơi mình. Đau khổ và tuyệt vọng, Lưu Cương lại viết thêm một bức thư nữa, nói là “Nếu bố mẹ không đến thăm con, bố mẹ sẽ mãi mãi mất thằng con này”. Đây hoàn toàn không chỉ là lời nói suông, những phạm nhân bị vào tù do tái phạm đã không ít lần lôi kéo anh vượt ngục. Nhưng Lưu Cương vẫn chưa hạ được quyết tâm, nay bố mẹ không còn thương xót, đoái hoài đến mình, thì còn gì để lo lắng, vấn vương ấy trời lạnh đến buốt da buốt thịt. Lưu Cương đang bàn bạc với mấy “đại ca đầu trọc” về chuyện vượt ngục thì có người gọi giật lại “Lưu Cương, có người đến thăm!” Là ai được nhỉ? Bước vào phòng thăm tù nhân, Lưu Cương đứng sựng lại, là mẹ! Một năm không gặp, trông mẹ thay đổi nhiều đến mức con trai mẹ không nhận ra. Mẹ mới hơn 50 tuổi mà tóc đã bạc trắng đầu, lưng mẹ còng như con tép nhỏ, người mẹ gầy gò quá, bộ quần áo mẹ mặc đã sờn rách. Mẹ đi chân trần hằn cáu bẩn và loang lổ vết máu. Bên cạnh mẹ là hai chiếc bao tải lúc ấy, có anh quản giáo bưng đến cho mẹ Lưu Cương một bát mỳ trứng còn nóng hổi, nhiệt tình nói “Bác ăn đi cho nóng rồi lại nói chuyện tiếp ạ”. Mẹ Lưu Cương vội đứng dậy, xoa xoa tay lên người, nói “Thế này sao được”. Quản giáo đặt bát canh vào tay mẹ Lưu Cương, cười, nói “Mẹ cháu cũng tầm tuổi bác, mẹ ăn một bát mỳ trứng của con trai không được sao?” Mẹ Lưu Cương không nói gì nữa, cúi đầu ăn “sụp soạp”. Bà ăn một cách ngon lành như mấy ngày chưa được miếng cơm nào vào mẹ con cứ thế đứng nhìn nhau. Chưa kịp đợi Lưu Cương mở lời, nước mắt mẹ đã trực trào từ đôi mắt mờ thêm Xôn Xao Câu Chuyện Cô Giáo Yêu Học Sinh Lớp 8, Tp Hcm Cô Giáo Bị Tố Yêu Nam Sinh Lớp 8 Mẹ vừa giơ tay lên quệt nước mắt, vừa nói “Tiểu Cương à, mẹ nhận được thư con, con đừng trách bố mẹ nhẫn tâm. Thực sự là không có thời gian đi được con ạ. Bố con…lại ngã bệnh, mẹ phải chăm sóc bố con, đường lại xa xôi…”.Đợi mẹ ăn xong, Lưu Cương nhìn xuống đôi chân sưng đỏ, nứt bao vết máu của mẹ, xót xa hỏi “Mẹ, chân mẹ sao thế? Giầy của mẹ đâu rồi ạ?”. Chưa kịp đợi mẹ trả lời, quản giáo liền tiếp lời “Vì bác đi bộ nên mới thế, giầy của bác đã bị rách từ trước rồi.”Đi bộ sao? Từ nhà đến đây phải mất ba bốn trăm dặm, hơn nữa đoạn đường núi rất dài! Lưu Cương từ từ cúi người xuống, khẽ xoa lên đôi chân của mẹ “Mẹ ơi, sao mẹ không bắt xe tới? Sao mẹ không mua giầy mới?”Mẹ vội thu chân vào, nói “Sao phải bắt xe chứ, đi bộ cũng tốt mà”, mẹ thở dài, “Năm nay lợn bị dịch, mấy con lợn ở nhà đều chết hết, vụ mùa năm nay thu hoach cũng kém, còn bố con… đi khám bệnh… cũng tốn bao nhiêu tiền… Bố con mà khỏe thì bố mẹ đã đến thăm con lâu rồi, đừng trách bố mẹ con nhé”.Anh quản giáo lau nước mắt, lặng lẽ rời đi. Lưu Cương cúi đầu hỏi “Thế bố con đỡ hơn chưa mẹ?”.Lưu Cương đợi mãi không thấy mẹ trả lời, vừa ngẩng đầu lên đã thấy mẹ đang lau nước mắt, mẹ nói “Cát bụi hết cả vào mắt i, con hỏi bố con à? Bố con sắp khỏi rồi… Bố con bảo với mẹ là nói với con là đừng lo gì cho ông ấy, cố gắng mà cải tạo con ạ.”Thời gian thăm phạm nhân đã hết. Quản giáo đi đến, trong tay cầm một ít tiền, nói “Bác à, đây là chút tấm lòng của quản giáo chúng con, bác không thể đi chân trần về được bác à, nếu không, Lưu Cương sẽ đau lòng lắm ạ!”.Mẹ Tiểu Cương xua tay, nói “Sao thế được, con bác vẫn còn ở đây, các cháu cũng đủ vất vả lắm rồi, bác còn cầm tiền của các cháu thì tổn thọ cho bác lắm!”Anh quản giáo run run giọng nói “Phận làm con đã không những không cho bố mẹ được hưởng phúc, lại bắt bố mẹ già cả phải lo lắng suy nghĩ, để bác đi chân đất mấy trăm dặm đến đây, nếu lại để bác đi chân trần về, thì thử hỏi người con này có còn là người nữa không bác?”.Lưu Cương không thể nói lại được gì, hét như xé giọng “Mẹ!” Sau đó không nói thêm gì nữa, bên ngoài cửa sổ là tiếng khóc thút thít, anh quản giáo phải lùa đám phạm nhân đang lao động cải tạo ra chỗ này, có một người giám ngục bước vào phòng, cố tình lảng sang chủ đề khác “Thôi đừng khóc nữa, mẹ đến thăm con trai là chuyện vui, đáng ra phải cười mới đúng, để tôi xem bác mang đồ gì ngon đến nào.” Vừa nói, người giám ngục vừa cầm ngược bao tải xuống. Mẹ Lưu Cương không kịp chặn lại. Mọi thứ ở trong bao rơi ra ngoài. Ngay lúc ấy, tất cả mọi người có mặt đều lặng người tải thứ nhất bị rơi ra, toàn là bánh bao, bánh nướng bị nứt toác thành bốn, năm mảnh, cứng như đá, không cái nào giống cái nào. Không cần nói cũng biết đây là đồ mẹ Lưu Cương đi ăn xin trên đường. Mẹ Lưu Cương lúng túng, hai tay túm lấy góc áo, nói “Con ạ, đừng trách mẹ đã làm như vậy, quả thật là ở nhà không còn thứ gì có thể mang đi được nữa….”Lưu Cương hình như không nghe thấy gì, chỉ chăm chăm nhìn vào chiếc bao tải thứ hai, đó là một hộp tro cốt! Lưu Cương đứng ngẩn người, hỏi “Mẹ, đây là cái gì thế mẹ?” Mẹ Lưu Cương thất thần, hốt hoảng, giơ tay ra ôm chặt lấy chiếc hộp “Không….không có gì đâu con…” Lưu Cương giành lấy như phát điên, toàn thân run lên bần bật “Mẹ, đây là cái gì?!”Mẹ Lưu Cương ngồi phệt xuống như người mất hết sức lực, mái tóc bạc khẽ lay động. Một lúc sau, bà mới gắng gượng, nói “Đấy là…bố con! Vì gom góp tiền đến thăm con, bố con đi làm quần quật không kể ngày đêm, bố con bị ngã gục vì suy nhược. Trước khi chết, ông ấy nói khi còn sống không đến thăm con được, ông ấy rất buồn, sau khi chết nhất định phải đưa ông ấy đến thăm con, ông ấy muốn nhìn con lần cuối…”.Lưu Cương gào lên một tiếng như xé lòng xé ruột “Bố, con sẽ thay đổi…”. Nói rồi, anh quỳ sụp xuống, va mạnh đầu xuống đất. Bên ngoài phòng thăm phạm nhân, phạm nhân lần lượt quỳ rạp xuống đất, tiếng khóc thảm thiết vang đến tận đến trời xanh…TRUYỆN RƠI NƯỚC MẮT15Th102014Bài kế tiếpQue kem và tấm lòng ông lão ăn xin Bài đăng trướcChồng ơi, bắt máy đi! Vợ sắp phải đi rồi Hắn với tay lấy cái điếu cày, hít một hơi thật sâu, cái điếu phả ra tiếng kêu sòng sọc, sòng sọc rồ…Đọc tiếpHai “ăn mày” đi dự đám cưới . .Vào ngày kết hôn, mẹ hỏi tôi “Hai người trông giống ăn mày ngồi ở …Đọc tiếp
Dưới đây chúng tôi xin gửi tới quý vị và các bạn bài viết Câu chuyện cảm động khiến hàng triệu người rơi nước mắt. Mời bạn cùng đọc, suy ngẫm và chia sẻ nhé!Cái nghèo cái đói thường trực trong ngôi nhà nhỏ này, nhưng dường như, nỗi cơ cực bần hàn ấy không buông tha họ. Cậu con trai bắt đầu cắp sách đến trường cũng là lúc nỗi mất mát lớn bỗng nhiên đổ ập xuống đầu họ…Cha qua đời vì cơn bạo bệnh. Hai mẹ con tự tay mình mai táng cho người chồng, người cha vắn đang xem 4 câu chuyện ý nghĩa khiến bạn phải rơi nước mắtNgười mẹ góa bụa ở vậy, chị quyết không đi bước nữa. Chị biết, bây giờ chị là chỗ dựa duy nhất cho con trai mình. Chị cặm cụi, chăm chỉ gieo trồng trên thửa ruộng chật hẹp, tài sản quý giá nhất của hai mẹ con chị. Ngày qua ngày, năm nối năm, những tấm giấy khen của cậu con trai hiếu học dán kín cả bức tường vôi nham nhở. Nhìn con trai ngày một lớn lên, ngoan ngoãn, học hành giỏi giang, nước mắt bỗng lăn trên gò má chị. câu chuyện cảm động khiến hàng triệu người rơi nước mắt***Học hết cấp hai, cậu thi đậu vào trường cấp ba trọng điểm của thành phố. Gánh nặng lại oằn lên vai người mẹ. Thế nhưng không may thay, khi giấy báo trúng tuyển về đến tay cậu cũng là lúc mẹ cậu ngã bệnh. Căn bệnh quái ác làm chị liệt nửa chi dưới. Vốn là lao động chính của gia đình, giờ chị chẳng thể đi lại bình thường như xưa nữa nói chi đến chuyện làm nông. Cậu bé vốn hiểu chuyện, thương mẹ vất vả, cậu xin nghỉ học– Mẹ này, con nghỉ học thôi, ở nhà làm ruộng thay mẹ. Đi học, tiền đâu mà đóng học phí, tiền sinh hoạt phí, lại còn một tháng nộp 15 cân gạo nữa, nhà mình biết lấy đâu ra. câu chuyện cảm động khiến hàng triệu người rơi nước mắt– Có thế nào con cũng không được bỏ học. Con là niềm tự hào của mẹ. Chỉ cần con chăm chỉ học hành, còn những việc khác, con không phải bận tâmHai mẹ con tranh luận rất lâu, cậu kiên quyết không đi học nữa vì không muốn mẹ mình khổ. Cậu trở nên ngang bướng và lì lợm. Phải đến khi nóng nảy quá không kiềm chế được, mẹ cậu giơ tay tát cậu một cái vào má, cậu mới sững người lại. Đây là cái tát đầu tiên trong đời cậu con trai mười sáu tuổi. Mẹ cậu ngồi thụp xuống đất và khóc nức nở…***Nghe mẹ, cậu khăn gói vào trường nhập học. Lòng cậu nặng trĩu. Người mẹ đứng lặng hồi lâu, nhìn bóng con trai khuất dần…Ít lâu sau, có một người mẹ lặc lè vác bao tải dứa, chân thấp chân cao đến phòng giáo vụ. Chị nộp gạo cho con trai. Chị là người đến muộn nhất. Đặt bao gạo xuống đất, chị đứng thở hổn hển một hồi lâu rồi nem nép đi vào. câu chuyện cảm động khiến hàng triệu người rơi nước mắtThầy Hùng phòng giáo vụ nhìn chị, nói-Chị đặt lên cân đi. Mở túi gạo ra cho tôi kiểm cẩn thận tháo qua túi gạo, hàng lông mày của thầy khẽ cau lại, giọng lạnh băng-Thật chẳng biết nên nói thế nào. Tôi không hiểu sao các vị phụ huynh cứ thích mua thứ gạo rẻ tiền đến thế cho con mình ăn. Đấy, chị xem. Gạo của chị lẫn lộn đủ thứ, vừa có gạo trắng vừa có gạo lức lẫn gạo mốc xanh đỏ, cả cám gạo nữa, đây còn có cả ngô nữa… Thử hỏi, gạo thế này, chúng tôi làm sao mà nấu cho các em ăn được. Thầy vừa nói vừa lắc đầu.***– Nhận vào. câu chuyện cảm động khiến hàng triệu người rơi nước mắtThầy nói, không ngẩng đầu lên, đánh dấu vào bảng tên của học người mẹ đỏ ửng lên. Chị khẽ khàng đến bên thầy nói-Tôi có đồng, thầy có thể bổ sung vào thêm cho cháu để phụ tiền sinh hoạt phí được không thưa thầy?-Thôi, chị cầm lấy để đi đường uống nói và vẫn không ngẩng đầu lên nhìn người phụ nữ tội nghiệp đang loay hoay, khổ sở, mặt đỏ ửng lên, chân tay thừa thải vì chẳng biết làm thế nào. Chị chào thầy rồi lại bước thấp bước cao ra về.*** câu chuyện cảm động khiến hàng triệu người rơi nước mắtĐầu tháng sau, chị lại đến nộp gạo cho con trai. Thầy lại mở túi gạo ra kiểm tra rồi lại cau mày, lắc đầu. Thầy có vẻ lạnh lùng, ác cảm– Chị lại nộp loại gạo như thế này sao? Tôi đã nói phụ huynh nộp gạo gì, chúng tôi cũng nhận, nhưng làm ơn phân loại ra, đừng trộn chung như thế này. Chúng tôi làm sao mà nấu cơm cho ngon để các em ăn được? Chị nghĩ thử xem, với loại gạo hổ lốn thế này, liệu chúng tôi có thể nấu cơm chín được không? Phụ huynh như các chị không thấy thương con mình sao?– Thầy thông cảm. Thầy nhận cho, ruộng nhà tôi trồng được chỉ có thế ! Người phụ nữ bối rối.– Thật buồn cười cái nhà chị này ! Một mảnh ruộng nhà chị có thể trồng đến hàng trăm thứ lúa thế sao? Nhận vào! Giọng thầy gằn từng tiếng và vẫn không ngẩng đầu lên nhìn mẹ im bặt, mặt chị trở nên trắng bệch, nhợt nhạt. Chị lí nhí cảm ơn thầy rồi lại lặng lẽ bước thấp, bước cao ra về. Dáng chị liêu xiêu, đổ vẹo trong cái nắng trưa hầm hập như đổ lửa.***Lại sang đầu tháng thứ ba của kỳ nộp gạo. Chị lại đến. Vẫn dáng đi xiêu vẹo, mồ hôi mướt mải trên trán, ướt đẫm lưng áo của người mẹ trẻ. Bao gạo nặng dường như quá sức với lại đích thân mở túi gạo ra kiểm tra. Lần này, nét giận dữ in hằn trên mặt thầy. Thầy rành rọt từng tiếng một như nhắc để người phụ nữ ấy nhớ câu chuyện cảm động khiến hàng triệu người rơi nước mắt– Tôi đã nói với chị thế nào. Lần này tôi quyết không nhân nhượng chị nữa. Chị làm mẹ mà sao ngoan cố không thay đổi thế này. Chị mang về đi. Tôi không nhận !Người mẹ thả * bao gạo xuống đất. Dường như bao nỗi ấm ức, đau khổ và bất lực bị dồn nén bao ngày đột nhiên bừng phát. Chị khóc. Hai hàng nước mắt nóng hổi, chan chứa trên gương mặt sớm hằn lên nét cam chịu và cùng quẫn. Có lẽ, chị khóc vì tủi thân và xấu hổ. Khóc vì lực bất tòng thêm Mua Online Xe Đạp Asama Giá Bao Nhiêu, Xe Đạp Asama Giá Tốt Tháng 10, 2021" data-image-caption="câu chuyện cảm động khiến hàng triệu người rơi nước mắt" data-medium-file=" data-large-file=" loading="lazy" class="size-full wp-image-457" src=" alt="câu chuyện cảm động khiến hàng triệu người rơi nước mắt" width="645" height="431" />câu chuyện cảm động khiến hàng triệu người rơi nước mắtThầy Hùng kinh ngạc, không hiểu đã nói gì quá lời khiến cho người phụ nữ trẻ khóc tấm tức đến thế. Chị kéo ống quần lên để lộ ra đôi chân dị dạng. Một bên chân quắt queo lại.***– Thưa với thầy, gạo này là do tôi… Tôi đi ăn xin, gom góp lại bao ngày mới có được. Chẳng giấu gì thầy, chân cẳng tôi thế này, tôi làm ruộng thế nào được nữa. Cháu nó sớm hiểu chuyện, đòi bỏ học ở nhà giúp mẹ làm ruộng. Thế nhưng tôi kiên quyết không cho, kiên quyết không để con tôi thất học. Có học mới mong thoát khỏi cảnh cơ cực này. Nhà chỉ có hai mẹ con, cha cháu mất sớm… Thầy thương tình, thầy nhận giúp cho. Không nộp gạo, con tôi thất học mất ! câu chuyện cảm động khiến hàng triệu người rơi nước mắtNgười mẹ trẻ này đều đặn ngày nào cũng thế. Trời còn tờ mờ, khi xóm làng còn chưa thức giấc, chị lặng lẽ chống gậy, lê mình rời khỏi thôn. Chị đi khắp hang cùng,ngõ hẻm xóm khác xin gạo. Đi mãi đến tối mịt mới âm thầm trở về. Chị không muốn cho mọi người trong thôn này người bị xúc động mạnh lại là thầy Hùng. Thầy đứng lặng hồi lâu rôi nhẹ nhàng đỡ chị đứng lên. Giọng thầy nhỏ nhẹ – Chị đứng lên đi, người mẹ trẻ ! Chị làm tôi thực sự bất ngờ. Tôi đã có lời không phải với chị. Thôi thế này, tôi nhận. Tôi sẽ thông báo với trường về hoàn cảnh của em học sinh này, để trường có chế độ học bổng hỗ trợ cho học sinh vượt khó. câu chuyện cảm động khiến hàng triệu người rơi nước mắt***Người mẹ trẻ đột nhiên trở nên cuống quýt và hoảng hốt. Chị gần như chắp tay lạy thầy. Giọng chị van lơn– Xin thầy. Tôi có thể lo cho cháu, dù không đủ đầy như các bạn nhưng tôi lo được. Khổ mấy, vất vả mấy tôi cũng chịu được. Chỉ xin thầy đừng cho cháu hay chuyện này. Đây là bí mật của tôi, mong thầy giữ kín giùm kính cẩn cúi đầu chào thầy như người mà chị mang một hàm ơn lớn, đưa tay quệt mắt rồi lại nặng nhọc, liêu xiêu ra thầy xót Hùng đem câu chuyện cảm động này báo với hiệu trưởng. Ban giám hiệu trường giữ bí mật này tuyệt đối. Nhà trường miễn phí toàn bộ học phí và sinh hoạt phí cho cậu học sinh có hoàn cảnh đặc biệt này. Ngoài ra,học lực của cậu rất khá, đủ tiêu chuẩn nhận được học bổng của trường.***Cuối cấp, cậu dẫn đầu trong danh sách những học sinh xuất sắc của trường. Cậu thi đậu vào trường đại học danh tiếng nhất của Thủ Đô. Trong buổi lễ vinh danh những học sinh ưu tú, khi tên cậu được xướng lên đầu tiên, mẹ cậu lặng lẽ đứng ở một góc khuất, mỉm cười sung sướng. câu chuyện cảm động khiến hàng triệu người rơi nước mắtCó một điều rất lạ rằng trên sân khấu hôm ấy, có ba bao tải dứa sù sì được đặt trang trọng ở một góc phía ngoài cùng, nơi mọi người có thể dể dàng nhìn thấy nhất. Ai cũng thắc mắc,không hiểu bên trong ấy chứa thứ buổi lễ trang nghiêm ấy, thầy hiệu trưởng rất xúc động và kể lại câu chuyện người mẹ trẻ đi ăn xin nuôi con học thành tài. Cả trường lặng đi vì xúc động. Thầy hiệu trưởng ra dấu cho thầy Hùng phòng giáo vụ đến mở ba bao tải ấy ra. Đó là ba bao gạo mà người mẹ với đôi chân tật nguyền lặn lội khắp nơi xin nói– Đây là những hạt gạo mang nặng mồ hôi và nặng tình của người mẹ yêu con hết mực. Những hạt gạo đáng quý này, tiền, vàng cũng không thể mua nổi. Sau đây, chúng tôi kính mời người mẹ vĩ đại ấy lên sân trường lại một lần nữa lặng người đi vì kinh ngạc. Cả trường dồn mắt về phía người phụ nữ chân chất, quê mùa đang được thầy Hùng dìu từng bước khó nhọc bước lên sân con trai cũng quay đầu nhìn lại. Cậu há hốc miệng kinh ngạc. Cậu không thể ngờ rằng người mẹ vĩ đại ấy không ai khác chính là người mẹ thân yêu của cậu. câu chuyện cảm động khiến hàng triệu người rơi nước mắt– Chúng tôi biết, kể ra câu chuyện này sẽ khiến cậu học sinh ưu tú nhất trường bị chấn động rất mạnh về tâm lý. Thế nhưng, chúng tôi cũng mạn phép được nói ra vì đó là tấm gương sáng, tấm lòng yêu thương con vô bờ bến của người mẹ. Điều đó hết sức đáng quý và đáng được trân trọng vô cùng. Chúng tôi muốn thông qua câu chuyện cảm động này, giáo dục các em học sinh thân yêu của chúng ta về đạo đức và lối sống, về tình người và những nghĩa cử cao đẹp. Hôm nay, một lần nữa chúng ta vinh danh những người cha, người mẹ đã cống hiến, hy sinh cả đời mình vì tương lai con em…***Giọng thầy hiệu trưởng đều đều, ấm áp và hết sức xúc động. Tai cậu ù đi, cậu chẳng nghe thấy gì nữa cả,mắt cậu nhòe nước. Mẹ cậu đứng đó, gầy gò, khắc khổ, mái tóc đã sớm điểm bạc, mắt bà cũng chan chứa niềm hạnh phúc và ánh mắt ấm áp, yêu thương ấy đang hướng về phía cậu với cái nhìn trìu mến. câu chuyện cảm động khiến hàng triệu người rơi nước mắtNgười phụ nữ ấy run run vì chưa bao giờ đứng trước đám đông. Run run vì những lời tốt đẹp mà thầy hiệu trưởng đã giành cho mình. Với chị, đơn giản, tất cả chỉ xuất phát từ tình yêu bao la mà chị giành cho con trai. Chị không nghĩ được thế nào là sự hy sinh hay đạo lý lớn lao con trai cao lớn đứng vụt dậy, chạy lên ôm chầm lấy mẹ mà mếu máo khóc thành tiếng
“Người ta nói rằng, bởi vì Thượng Đế quá bận rộn, Ngài không có thời gian để chăm sóc và lắng nghe nguyện vọng của từng người, thế nên Ngài đã tạo ra người mẹ để luôn chở che và bao dung cho những đứa con còn nhỏ dại.” – Câu thoại xúc động của một bộ phim vẫn còn ẩn sâu trong tâm trí của nhiều người. Nhân Ngày của Mẹ, cùng nhìn về những câu chuyện có thật về tình mẫu tử thiêng liêng và cảm động nhất. Mẹ của Siêu NhânLê Quang Thạc, con của mẹ Nhi và ba Quang, là một cậu bé đặc biệt. Tên cậu là dấu ấn cho sự kiện kỷ niệm việc ba mẹ cậu đều bảo vệ thành công luận án thạc sĩ. Thế nhưng khi 10 tháng tuổi, Thạc lại có những biểu hiện bất thường so với bạn bè đồng trang lứa và được chẩn đoán mắc phải một bệnh về não hiếm gặp. Mẹ Nhi của cậu đã khóc rất nhiều và thậm chí phải đưa con đi xét nghiệm lần hai vì không tin nổi vào kết quả. Các tài liệu y khoa còn thống kê rằng những đứa trẻ mắc phải căn bệnh này thường không sống quá 10 thai thứ 29, nhận thấy tình hình bệnh nhân nguy kịch, các bác sĩ Bệnh viện K và Bệnh viện Phụ sản Trung ương đã quyết định mổ lấy thai. Sau ca phẫu thuật ngàn cân treo sợi tóc, bé trai nặng 1,2 kg chào đời và được đưa ngay vào Bệnh viện Phụ sản Trung ương để chăm sóc đặc biệt. Còn mẹ Trâm của bé thì được các bác sĩ tích cực cứu chữa, tuy nhiên tình hình của mẹ Trâm rất khó khăn…Sau đó 11 ngày, chị Trâm được các bác sĩ đưa qua thăm con. Đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng người mẹ trẻ nhìn thấy đứa con còn đỏ hỏn của mình. Cảm xúc vỡ òa ra khi người ta nhìn thấy Trâm nói gì đó với đứa con nhỏ, và như có một linh tính đặc biệt, em bé mở mắt ra, nhìn mẹ mình rồi òa ngày kể từ sau ca phẫu thuật mổ bắt con, thiếu úy Trâm đã ra đi mãi mãi. Thế nhưng, tình yêu thương con vô bờ bến của người mẹ trẻ vẫn như còn mãi và trở thành một câu chuyện đẹp day dứt trong lòng người ở lại…Có lẽ mỗi người mẹ thật sự là một thiên thần, bởi vì chỉ có thể là thiên thần mới có thể có những hy sinh lớn lao đến như thế với con cái. Những người trẻ đôi khi quá mải mê với sự nghiệp và vòng xoáy của cuộc đời mà quên mất cha mẹ đang mong ngóng ở nhà. Hy vọng những ai đang còn có mẹ, hiểu rằng dù có đi qua bao danh lam thắng cảnh trên đời, cũng không nơi nào bằng nhà mình, nơi có ba mẹ đang dang rộng vòng tay tha thứ cho mọi thiếu sót lỗi lầm của chúng ta. Bởi vì thời gian trôi qua thoăn thoắt như con thoi, đừng để sau này bản thân phải thốt lên hai từ “giá như”…Kết thúc bài viết, tác giả xin mượn một bài thơ sưu tầm được như một lời nhắc nhớ cho những ai đang còn có mẹ“Bông hồng đỏ con cài áo hôm nay là cả một hành trangĐể con biết rằng vẫn hạnh phúc biết bao vì vẫn còn có mẹMùa báo hiếu về rồi mẹ ơi, nơi này con lặng lẽGửi về mẹ cả một bầu trời nhung nhớ rộng yêu thương”– Sưu tầm –
nhung cau chuyen cam dong roi nuoc mat